Em vẫn thích đi dạo và chơi trò thổi bóng xà phòng trên cánh đồng Bồ Công Anh trắng muốt vào những buổi chiều tà đầy gió.
Đi trong những cánh Bồ Công Anh bay phất phơ hoà với những bóng xà phòng bảy sắc bay xa tít về phía cuối chân trời, như cõi thần tiên nào đấy, mang lời hẹn ước của anh và em lúc bé đến bên anh, và nhắc nhở anh hãy nhớ về nó.
Đã hơn mười năm rồi, cánh đồng Bồ Công Anh vẫn vắng bóng dấu chân của anh, vắng bóng một cây thổi xà phòng, và vắng đi một nụ cười của nắng mai.
Cánh đồng bồ Công Anh vẫn như thế, vẫn phất phơ cánh hoa mỗi khi có một cơn gió thoảng qua.
Nhưng nó buồn hơn ảm đạm hơn.
Nhữg cánh hoa ấy vẫn cứ bay xa tít đến một nơi nào đó, một vùng đất mới, đáp xuống, đâm chồi nảy nở để có thể dõi theo bước chân của anh - nhớ về nơi đây - vẫn còn một Bồ Công Anh chờ anh trở về.
Khoảng thời gian ấy đã đủ chưa anh, đã đủ làm lớn trong anh một nỗi nhớ về em hay chưa.
Truớc khi đi anh có bảo, hãy chờ anh, chờ anh em nhé
Chờ anh về cùng em dạo bước trên cánh đồng Bồ Công Anh
Chờ anh về để cùng thổi những bong bong xà phòng bảy sắc, mang nguyện ước TY bay xa
Chờ anh về cùng những làn sương se lạnh để anh ôm em vào lòng và sưởi ấm đôi bàn tay bé nhỏ của em.
Chờ anh về để cùng em gieo những mầm cải xanh, để chúng kịp lớn lên vào mùa xuân ấm áp.
Chờ anh về …. Vì …. Anh muốn em là người đi cùng với anh suốt con đường này
Và hãy chờ anh nhé Bồ Công Anh bé nhỏ…
Hẹn ước đấy, giản dị và mỏng manh không anh?
Em vẫn nơi đây, vẫn chờ anh trở về, em vẫn mang trong mình những giấc mơ về miền đất xa xôi ấy – nơi anh và em cùng đi trên những cánh đồng Bồ Công Anh trắng muốt, cùng thổi những bong xà phòng bay cao, bay xa...…đẹp quá, nhìn những chú chuồn chuồn ớt bay lượn trên cao, những hàng rào cỏ xanh mơn mởn ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét