Em thực sự rất muốn khóc nhưng không tài nào rơi nước mắt được.
Em đau lòng vô cùng khi em cứ cười cợt và tỏ ra vui vẻ một cách không mục đích như thế này, trong khi thực tâm em chỉ là những ngày nặng trĩu.
Có quá nhiều việc em chẳng biết bắt đầu từ đâu, càng không biết phải chia sẻ với ai và san sẻ nó như thế nào.
Cái em sợ hãi nhất là sự không ổn định của em.
Em sợ nó quá!
Em sở hữu cuộc đời của em, em có thể làm bất kỳ điều gì với nó, kể cả hủy hoại nó.
Đơn độc khiến cho người ta có cảm giác mình đang bị bóp cổ. Em quá mệt mỏi với những chất vấn không lý do và định kiến bỏ ngỏ.
Nhiều ngày qua, em chỉ ước ao tìm cho ra một cái gì đó để em có thể ổn định với nó.
Anh ơi, sao mọi thứ cứ xa tầm tay em quá thế?
Ngay cả nước mắt cũng độc ác quá thể, khi mãi chẳng chịu chảy ra khi mà em muốn khóc.
Tại sao thứ hiển nhiên như nước mắt của chính bản thân mình, em cũng không tài nào kiểm soát nổi nó vậy?
Nếu một ngày nước mắt em lại có thể rơi, em muốn anh đặt đôi môi nồng nàn lên những dòng nước mắt ấy.
Em muốn anh ở đây, ngay cạnh bên em này, cho những giọt nước mắt ngày em rơi là dành cho hạnh phúc.
Em sẽ khóc lại vì em hạnh phúc chứ không phải vì em buồn rầu.
Em mong là như thế!
Nhưng nếu một ngày em khóc vì em buồn đau quá, thì… nếu anh ở đó, anh sẽ không quay lưng đi chứ?
Sẽ vẫn đầy yêu thương an ủi em chứ?
Nếu một ngày anh trở về, và thấy em đang giận anh, em khóc… thì anh sẽ không quay lưng đi chứ?
Em cầu xin anh đấy, nếu một ngày em có giận anh, thì em xin anh, chỉ cần nói một câu thôi: “Anh xin lỗi”.
Em xin anh hãy xin lỗi em, để em cho phép mình hài lòng với câu nói đó để mà không giận anh nữa.
Ngớ ngẩn quá phải không?
Chẳng có gì ổn định, ngay cả anh cũng vậy, em xin anh đấy, hãy là sự ổn định cho em đi, để em có một chỗ dựa, về tinh thần thôi cũng được, để đi tiếp hành trình mệt mỏi này….
Yêu thương mà, đừng quay đi, đừng buông tay và đừng nhắm mắt làm ngơ với những ngày em mệt mỏi….
Em tưởng rằng mình đã không còn có thể khóc nữa.
Nhưng mỗi lần nhìn mưa rơi, em chợt nhận ra mình lại khóc
Người ta bảo rằng ai thích mùa thu thường lãng mạn và bay bổng.
Nhưng thiết nghĩ, cuộc sống thiếu lãng mạn, thiếu những cử chỉ quan tâm nhẹ nhàng, thiếu những lúc chúng ta sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống, cảm nhận thiên nhiên thì đó có phải là sống không?
Cũng như sống một cuộc sống nếu thiếu tình yêu vậy, vẫn là sống đấy nhưng có thật là sống không hay chỉ tồn tại nhỉ?
Lẽ nào bởi mùa thu mang cái buồn man mác khó gọi thành tên?
Lẽ nào chính mùa thu mang cái gió heo may se lạnh khiến Ta lạc lối?
Lẽ nào mùa thu khiến lá vàng lon ton chạy theo gió làm Ta ngẩn ngơ?
Lẽ nào là mùa thu khiến Ta bỗng giật mình nhớ đến người ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét