Thứ 05 ngày 22 tháng 11 năm 2012
Chẳng biết với tớ hôm nay là ngày "XUI XẺO" hay đó là ngày "MAY MẮN" ???
"Trong cái rủi, có cái may"
Ngẫm lại câu này thì hóa ra là đúng với mình thật......!!!
Tan trường về..... Học sinh "túa" ra đông như kiến ấy.......
Như mọi ngày tớ nán lại khoảng 15p'' trong thời gian đó tớ tán gẫu cùng bạn bè và đôi khi đọc vài bài viết trong một quyển sách nào đó..........
Trên đường về khoảng 1 đoạn cách trường không xa thì.......
..........Két.............Rầm..........
"Ui cha !! Đau cả người........"
Tớ bị té xe ngay lúc chạy giữa đường
Rất may khi ấy chẳng có xe lớn nào tông vào tớ cả
Nếu có chắc tớ "toi mạng" rồi !!
Tớ đứng dậy khắp mình thấy ê ẩm
Mọi người quanh đó nhìn về phía tớ
Tớ chẳng thấy lạ với những cái nhìn tò mò, vô tâm ấy đâu !!
Họ chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra chứ chẳng cần biết người bị thương thế nào đâu !!
Hơi khó chịu với cái nhìn soi mói, chắc họ đang thầm nghĩ trong đầu "Học sinh bây giờ chạy xe thế nào mà để té đến thế không biết ?!"
Thật ra là tớ cũng bất ngờ nhưng nhìn kỹ mới thấy cái dây cặp bị mắc phải vào bánh xe thế là tớ bị té xe một cách lãng xẹt vậy đó.....
Một người phụ nữa tốt bụng đã dựng xe tớ lên và hỏi "Con có sao không ??"
Mặc dù là đau nhưng tôi vẫn cố đáp lại là không sao, còn cái cặp thì....ôi thôi rách phía trên rồi còn gì
Đang "ngấm nghía" cái vết thương chợt......
Đằng sau tôi một giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm............."Bạn có sao không ???"
Nhìn lại tôi thấy một cậu con trai, dáng cao to, mặc chiếc áo trắng đồng phục của các nam sinh
Tôi nghĩ cậu ấy chắc là "tiền bối" chứ sao mà bằng tuổi tôi được.........
Mà cũng có khi bằng tuổi tôi không chừng chỉ là cậu ấy cao hơn nên tôi nghĩ là "tiền bối" thôi....
Rồi cậu ấy giúp tôi dẫn xe vào bên đường
Lúc đó tôi không để ý đến khuôn mặt cậu ấy và người phụ nữ tốt bụng kia
Tôi chỉ kịp nói cám ơn hai người đó...... rồi mọi người cũng ai làm việc nấy......
Lúc lên xe về tôi nhìn qua kính chiếu hậu nhưng không còn thấy cậu ấy nữa
Mới chưa đầy 2p'' vậy mà cậu ấy biến mất như bong bóng xà phòng
Tự nhiên giờ trong tôi ngập tràn bao cảm xúc lạ
Chợt nhớ cách đây một năm, khi tôi là cô học sinh lớp 9
Có lần, tôi đã bị ngã xe khi mắc phải lỗi dây cặp quấn vào xe như lần này
Cũng chính lúc đó một cậu con trai đã đến đỡ tôi dậy và giúp tôi dựng xe lại
Cậu ấy cũng trong chiếc áo trắng đồng phục của các nam sinh
Tôi không nhớ rõ khuôn mặt người ấy mặc dù hàng ngày cậu ấy đều đi học ngang nhà tôi vào mỗi buổi sáng
Có vài lần tôi chạy sau cậu ấy nhưng chỉ im lặng hay thỉnh thoảng lướt qua một cách vô tình
Chẳng bao giờ tôi nhìn vào khuôn mặt đó thế nên tôi chẳng thể nhớ rõ khuôn mặt ấy như thế nào
Chẳng biết vô tình hay hữu ý mỗi lần té tôi lại được các cậu đồng phục trắng giúp !!
Và tôi muốn thêm một sự tình cờ nữa để tôi có thể gặp lại 2 người ấy
Nhưng không phải gặp trong tình huống té như thế nhé !!
Gặp lại để làm gì nhỉ ???
Tôi cũng không biết nhưng thật tâm tôi muốn gặp lại và mong rằng họ sẽ nhận ra tôi
Bởi ngay cả khuôn mặt họ tôi còn chả nhớ nữa mà
Đúng là một cô tiểu thư hậu đậu như thằng bạn tôi thường bảo
Tôi chợt nhớ đến một cậu truyện cảm động
"Sẽ có thiên sứ thay anh yêu em"
Tập cuối của câu truyện nhân vật nữ chính nói với một bé gái "Thiên sứ họ thích mặc y phục màu trắng, thích mỉm cười và làm việc tốt"
Phải chăng khi tớ gặp khó khăn ai đó đã nhờ thiên sứ thay họ giúp tớ ???
Giờ cả chân và tay tớ đau ê ẩm nhưng có lẽ đây là bài học và cho tớ biết đâu đó có những thiên sứ
Đâu đó có ai đấy quan tâm, yêu thương và thầm nguyện cho tớ hạnh phúc
Có thể họ không phải là người đi cùng tôi đến cuối con đường của hạnh phúc nhưng họ sẽ gửi đến tôi một thiên sứ thay họ yêu tôi
Tự hỏi trong cuộc đời mình đã lướt qua bao nhiêu người ???
Rất có thể tôi và người ấy chỉ mãi là kẻ xa lạ trên đường
Nhưng sự xuất hiện của ai đó tưởng như mờ nhạt biết đâu người xa lạ trở thành định mệnh
T send ???
The End
Cũng chính lúc đó một cậu con trai đã đến đỡ tôi dậy và giúp tôi dựng xe lại
Cậu ấy cũng trong chiếc áo trắng đồng phục của các nam sinh
Tôi không nhớ rõ khuôn mặt người ấy mặc dù hàng ngày cậu ấy đều đi học ngang nhà tôi vào mỗi buổi sáng
Có vài lần tôi chạy sau cậu ấy nhưng chỉ im lặng hay thỉnh thoảng lướt qua một cách vô tình
Chẳng bao giờ tôi nhìn vào khuôn mặt đó thế nên tôi chẳng thể nhớ rõ khuôn mặt ấy như thế nào
Chẳng biết vô tình hay hữu ý mỗi lần té tôi lại được các cậu đồng phục trắng giúp !!
Và tôi muốn thêm một sự tình cờ nữa để tôi có thể gặp lại 2 người ấy
Nhưng không phải gặp trong tình huống té như thế nhé !!
Gặp lại để làm gì nhỉ ???
Tôi cũng không biết nhưng thật tâm tôi muốn gặp lại và mong rằng họ sẽ nhận ra tôi
Bởi ngay cả khuôn mặt họ tôi còn chả nhớ nữa mà
Đúng là một cô tiểu thư hậu đậu như thằng bạn tôi thường bảo
Tôi chợt nhớ đến một cậu truyện cảm động
"Sẽ có thiên sứ thay anh yêu em"
Tập cuối của câu truyện nhân vật nữ chính nói với một bé gái "Thiên sứ họ thích mặc y phục màu trắng, thích mỉm cười và làm việc tốt"
Phải chăng khi tớ gặp khó khăn ai đó đã nhờ thiên sứ thay họ giúp tớ ???
Giờ cả chân và tay tớ đau ê ẩm nhưng có lẽ đây là bài học và cho tớ biết đâu đó có những thiên sứ
Đâu đó có ai đấy quan tâm, yêu thương và thầm nguyện cho tớ hạnh phúc
Có thể họ không phải là người đi cùng tôi đến cuối con đường của hạnh phúc nhưng họ sẽ gửi đến tôi một thiên sứ thay họ yêu tôi
Tự hỏi trong cuộc đời mình đã lướt qua bao nhiêu người ???
Rất có thể tôi và người ấy chỉ mãi là kẻ xa lạ trên đường
Nhưng sự xuất hiện của ai đó tưởng như mờ nhạt biết đâu người xa lạ trở thành định mệnh
T send ???
The End
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét