Thứ Sáu, 6 tháng 7, 2012

Gió và Cỏ




Có 1 cơn Gió nhỏ hình thành giữa khoảng không. Gió bay giữa bầu trời và mặt đất. Cứ thế, hết ngày ngày này đến ngày khác nó chỉ biết thổi. Gió vốn vô hình vô tướng, vô hương vô vị, gió bất định, chả ai biết đến sự tồn tại của Gió. Gió hoang mang, nó chẳng biết mình sinh ra làm gì...
Rồi đến 1 ngày, Gió đi qua thảo nguyên. Gió gặp Cỏ. Cỏ cũng như Gió. Cỏ chỉ biết đứng yên từ ngày này sang ngày khác, nó cảm thấy cuộc sống thật vô vị...

Gió chợt muốn an ủi Cỏ. Gió bay sát lại với Cỏ...
Cỏ chợt thấy mình rung rinh....
Gió chợt thấy mình xao động....
Cỏ và gió đang hát lên khúc hát... rì rào... rì rào...
Cỏ hạnh phúc.
Gió cũng hạnh phúc.
Chúng biết, chúng được sinh ra để hạnh phúc và làm cho nhau hạnh phúc.

Mỗi ngày của Cỏ và Gió trở nên ý nghĩa hơn.
Gió luẩn quẩn bên cỏ, Gió thổi tung những đám bồ công anh... Cỏ sung sướng ngả nghiêng theo cơn Gió...

Gió đến nơi này, Gió vui, Gió hạnh phúc, Gió nhận ra giá trị của mình.
...
...
...
Người ta thường nói: Gió là... Gió...Gió thích bay nhảy, không thể ràng buộc được, trong lòng cơn Gió kia có biết bao nhiêu điều, có biết bao nhiêu việc,có biết bao thứ quan trọng hơn Cỏ...và Cỏ sợ ngày nào đó sẽ mất Gió...
...
...
...
Nhưng ko...Gió vẫn chung tình...ngày ngày, người ta vẫn thấy Gió đến bên Cỏ...Cỏ và Gió hát lên khúc hát... rì rào... rì rào...thổi tung những đám bồ công anh...tạo nên khung cảnh lãng mạng và hạnh phúc....

Cỏ không cảm thấy cô đơn nữa,Cỏ đã có Gió...vui vẻ và hạnh phúc....và Gió cũng thầm cảm ơn Cỏ. Chính nhờ Cỏ mà Gió biết ý nghĩa tồn tại của mình. Gió thổi và không còn cảm thấy trống rỗng như trước, vì nó biết, ít ra còn có Cỏ luôn biết đến sự tồn tại của nó...
...gió và cỏ...
...vô hình và hữu hình...
...khó nhận biết và có thể cảm nhận được...
...to lớn và nhỏ bé...
...xa xăm và gần gụi...
...gió và cỏ...khác biệt...?
...gió và cỏ...không thuộc về nhau...?
...không đúng...
...Chỉ có gió mới biết cỏ gần gũi biêt bao...
...chỉ có cỏ mới hiểu gió to lớn nhường nào...
...chỉ có gió...có mới thực sự sống...
...chỉ có cỏ...gió mới trở nên hữu hình...
...gió thổi bay...cuốn cỏ lên cao...
...cỏ lung lay...nói rằng nơi này thuộc về gió...
...gió và cỏ...
...không cầu kì...
...không phô trương...
...chỉ đơn giản thế...
...chỉ tự nhiên thế...
...gió và cỏ...
...vô hình và hữu hình...
...khó nhận biết và dễ cảm nhận...
...to lớn và nhỏ bé...
...xa xăm và gần gụi...
...gió và cỏ...
...tưởng chừng...quá khác biệt...quá cách xa...
...nhưng...
...nhưng...
...gió và cỏ...
...vẫn thuộc về nhau...
...một cách âm thầm...lặng lẽ...
...gió và cỏ....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét