Chuyện tình yêu Ngốc dành cho Khờ
Khờ khờ thật hay giả vờ khờ vậy. Nhưng dù thế nào, Ngốc vẫn sẽ chờ Khờ, dù thế nào đi nữa.
“Tí tách, tí tách... Tháng 5 bắt đầu với những cơn mưa. Có người nói mưa và kí ức như hai người bạn đồng hành luôn đi cùng nhau. Có ký ức thật vui, nhưng cũng có ký ức ta không bao giờ muốn nhớ”.
Ngốc đang đi trong mưa, cùng dòng người xa lạ và cùng kỉ niệm vẫn thường xuất hiện khi vô tình bắt gặp một hình ảnh quen quen. Và như những mảnh ghép không liền mạch, những mẩu chuyện rất đỗi bình thường nhưng vẫn luôn trong nỗi nhớ, mỗi khi có dịp lại tràn về.
Chuyện kể về Ngốc và Khờ. Gọi là Ngốc và Khờ vì Ngốc rất Ngốc và Khờ rất Khờ. Không là một câu chuyện tình lãng mạn của hai người yêu nhau, đây đơn thuần là những hình ảnh bất chợt như những mảnh ghép không liền mạch, những mẩu chuyện rất đỗi bình thường vẫn luôn trong nỗi nhớ, mỗi khi có dịp lại tràn về trong Ngốc. Khờ và Ngốc không là người yêu, cũng chưa từng có gì gắn bó, có chăng chỉ là hai người bạn thân. Để giờ đây chỉ còn lại tình cảm đơn phương của Ngốc dành cho Khờ.
Đã rất nhiều lần Ngốc tự hỏi mình thích Khờ vì điều gì, giữa 2 người có kỉ niệm nào sâu đậm đâu. Vâng, chúng ta, à quên Ngốc - Khờ không có gì đáng nhớ, nhưng với Ngốc đó là tất cả, đó là cuộc sống là cảm xúc đầu đời khó quên; là những buổi học cùng nhau, tâm sự biết bao câu chuyện vẩn vơ; là những buổi tối mong chờ cuộc điện thoại từ “thằng bạn rảnh quá không có gì làm” vào lúc 19 giờ dù cả buổi sáng đã gặp nhau trong lớp học. Ngày ấy, chỉ cần nghe tiếng chuông vào giờ đó, Ngốc lại chạy ngay đến bên điện thoại. Lòng chợt vui khi nghe giọng Khờ từ bên kia, và sẽ thật buồn khi đầu dây là tiếng ai xa lạ. Cuộc đối thoại chẳng có gì, mà cũng không nhớ là đã từng nói gì, nhưng sao thấy nhớ!
Ngốc vẫn nhớ có một lần Ngốc kể với Khờ rằng có một người bạn trai rủ mình đi chơi vào ngày 14/2. Ngày đó đặc biệt lắm phải không? Ừ, nhưng Ngốc đi vì người bạn kia vào tận nhà đón, và nói có nhiều bạn bè đang chờ chứ thật lòng Ngốc không thích đi cùng ai khác ngoài Khờ đâu. Khi người bạn đó chở Ngốc ngang qua nhà Khờ, Ngốc cứ trông chờ được nhìn thấy Khờ, Ngốc luôn nghĩ người đi chơi với Ngốc là Khờ thôi. Ngốc kể với Khờ Ngốc đi chơi không phải để Khờ thấy Ngốc vui, mà vì muốn dò xét thái độ của Khờ. Nhưng Khờ vờ như không có gì. Vì tức thái độ đó và vì ai bảo Khờ dám kêu Ngốc là Ngốc nên Ngốc sẽ gọi Khờ là Khờ, dù Khờ phản đối nhưng Ngốc vẫn gọi.
Không biết Khờ khờ thiệt hay giả khờ. Hôm sau Khờ đi kể với hai thằng bạn thân, còn chọc ghẹo Ngốc nữa. Và chuyện gì đến cũng đến, Ngốc đã khóc thật nhiều. Cũng không hiểu nước mắt đâu ra mà Ngốc khóc gần 1 tiết học, khiến cả lớp phải nhìn. Không nhìn sao được khi Ngốc đâu phải là đứa mau nước mắt, ấy vậy mà chỉ vì ai kia nên mới...
Ngốc nhớ lúc đó Khờ đã im lặng, tỏ thái độ “biết tội” , và gửi cho Ngốc một tờ giấy với thật nhiều từ sorry kèm dòng chữ: Người lớn đừng giận trẻ con. Ai thèm là người lớn chứ, Ngốc thích là Ngốc với riêng Khờ thôi. Ngốc có giận đâu, Ngốc chỉ buồn thôi. Ngốc khóc không vì lời trêu ghẹo, Ngốc khóc vì sự vô tình của Khờ đó và Ngốc khóc chỉ vì muốn nghe Khờ xin lỗi, muốn được Khờ năn nỉ, được Khờ quan tâm. Ngốc ngốc lắm phải không Khờ? Tờ giấy ấy với Ngốc quan trọng lắm, đến giờ nó vẫn nằm trong ví của Ngốc Khờ có biết không?
Niềm vui với Ngốc đơn giản lắm Khờ à, chỉ cần được bên cạnh, trò chuyện với Khờ là đủ rồi. Kỉ niệm là những gì giản dị nhất, nhưng lại vô cùng đáng nhớ, là một phần trong cuộc sống của Ngốc. Niềm vui là khi mượn được chiếc điện thoại của chị để nhắn tin cho "người ta" sang đón đi dạo một vòng thành phố. Nói là dạo phố nhưng nào có được đi đâu, chỉ lòng vòng vài con đường, ấy thế mà cũng lạc, đã thế Ngốc còn phải về sớm vì sợ giờ giới nghiêm. Đúng là 2 đứa ngớ ngẩn. Kỉ niệm là như thế, chẳng có gì là sâu sắc, nhưng không hiểu sao Ngốc không thể quên.
Khờ đi du học. Ngốc thật sự rất buồn. Lúc đầu cũng chính nhờ thông tin đó mà Ngốc và Khờ thân thiết với nhau hơn, nhưng cũng chính từ đó Ngốc không được bên Khờ nữa. Không biết khờ còn nhớ hay không. Có một lần Ngốc nửa đùa nửa thật nói với Khờ: Nếu không ai chờ đợi Khờ trở về, Ngốc sẽ hi sinh làm người đó. Khờ đã nói với Ngốc đừng chờ đợi Khờ, Khờ không biết tương lai của Khờ sẽ thế nào, Khờ không muốn ai chờ đợi cả. Khờ còn nói Ngốc là người con gái tốt, sẽ dễ dàng tìm được người tốt hơn Khờ. Khờ ơi! Có lẽ trên đời này có rất nhiều người tốt và giỏi hơn Khờ, nhưng Ngốc chỉ thích Khờ thôi vì Khờ là chính là... Khờ đấy!
Người ta có thể hơn Khờ nhiều thứ nhưng tình cảm Ngốc dành cho Khờ lại càng nhiều hơn. Ngốc không dám nói thẳng với Khờ không phải vì tình cảm đó không nghiêm túc đâu mà vì Ngốc sợ rằng nếu Khờ không chấp nhận tình cảm đó, tình bạn giữa chúng ta sẽ không còn như trước. Ngốc sợ Khờ sẽ không gọi Ngốc là Ngốc nữa.
Ủa, mà sao nước mưa tự nhiên ấm thế vậy ta? À, không phải mưa, là... Chết, đèn đỏ là ngừng hay chạy nhỉ? Vừa chạy xe vừa nghĩ thế này nguy hiểm quá. Tập trung đi đường Ngốc ơi. Uh, tập trung nè!!!
Ngày… tháng… năm… Ngốc không nhớ nữa.
Mỗi ngày Khờ đi, mỗi ngày nỗi nhớ của Ngốc lại nhiều hơn. Ngốc đem nỗi nhớ xếp thành những con hạc giấy gửi cho Khờ. 1, 2, 3, 500, 1001… sao Khờ vẫn chưa về. Ngốc không mong gì, chỉ mong được gặp lại Khờ, được đi dạo một vòng thành phố lần nữa cùng Khờ mà thôi. Khờ có biết mỗi dạo gần lễ tết, đường phố Sài Gòn treo thật nhiều đèn đẹp lắm không, Ngốc thường tưởng tượng một ngày được cùng Khờ tay trong tay đi dạo dưới ánh sáng ấy. Nhưng có lẽ còn lâu, lâu lắm, và có lẽ là không bao giờ vì giờ đây chắc là Khờ đang tay trong tay hạnh phúc cùng người yêu. Chỉ có Ngốc giờ đây ngồi mơ mộng như đứa khờ.
Thằng bạn thân từng hỏi Ngốc thích Khờ vì điều gì? Sao Ngốc không quên Khờ đi. Khờ đã có người yêu rồi kia mà. Xét mọi khía cạnh, Ngốc đâu kém ai, Ngốc có thể dễ dàng tìm được một người tốt hơn Khờ nhiều cơ mà. Ngốc cũng nhiều lần tự hỏi mình như thế. Nhưng thật sự Ngốc không biết. Ngốc chỉ biết là ở bên Khờ thật khác. Dù chưa một lần nắm tay nhưng Ngốc cảm nhận sự ấm áp khi bên Khờ, một cái chạm tay cũng khiến mình bối rối. Khờ mang cho Ngốc cảm giác được chở che và an tâm. Ngốc cảm giác Khờ cố tình chạy xe thêm một vòng trước khi quay trở về nhà mỗi khi hai đứa có dịp đi cùng nhau. Và Ngốc cảm nhận điều đó bằng cả niềm hạnh phúc lâng lâng.
Mỗi giây phút bên Khờ Ngốc thấy thời gian sao thật nhanh, luôn muốn níu giữ từng giây từng phút. Đó là cảm giác mà Ngốc chưa từng có. Ngốc đã từng thử tìm hiểu một người khác, nhưng không ai thay thế được vị trí của Khờ trong tim Ngốc. Chỉ cần người kia vô tình chở Ngốc ngang con đường Ngốc và Khờ từng đi mình lại quên ngay người đó, Ngốc chỉ nhớ tới Khờ, nhớ cảm giác bên Khờ. Không phải người ta không tốt với Ngốc, chỉ là Ngốc không gạt bỏ được quá khứ, không quên được Khờ thôi. Thật sự Ngốc tự thấy mình sao ngốc quá, có gì đâu, đó chỉ là những con đường như bao con đường. Ngốc đã đi cùng nhiều người qua đó, có những câu chuyện thật vui sao Ngốc lại chỉ nhớ một người. Ngốc ơi là ngốc!
Tết vừa rồi nghe tin Khờ về nước Ngốc vui lắm. Nhưng đây cũng là cái tết khiến Ngốc nhiều lần phải đau nhói trong tim Khờ biết không? Khờ về đã nhiều ngày, Ngốc biết chứ. Có người bạn cho Ngốc số điện thoại của Khờ, nhưng Ngốc cố tình không lưu, không liên lạc, không phải Ngốc không muốn gặp Khờ đâu. Ngốc trông chờ từng ngày, mỗi khi điện thoại có số lạ gọi tới Ngốc lại thêm một lần hi vọng là Khờ gọi cho Ngốc. Cuối cùng thì ngày đó cũng tới. Khờ rủ Ngốc đi uống cà phê. Ngốc vui, vui lắm. Dù có việc đi cả ngày rất mệt và đang ở rất xa chỗ Khờ, nhưng Ngốc cố gắng chạy thật sớm đến nhà Khờ, được nghe tiếng, được trò chuyện, được nhìn thấy Khờ.
4 năm rồi Khờ nhỉ? Hơn 4 năm rồi mới lại đi cùng nhau trên một chiếc xe, trên một con đường. Những cảm giác của ngày xưa dường như đang trở về, như chỉ mới đây thôi. Cùng đi uống cà phê, đi ăn chè, được ở bên cạnh người mình mong chờ, thời gian như trôi đi thật nhanh. Ngốc chỉ mong sao thời gian hãy đứng im để Ngốc được bên Khờ thêm giây phút nữa thôi. Khờ cũng ác lắm biết không? Khờ hỏi Ngốc sao không kiếm người yêu đi. Ngốc nói rằng Ngốc hứa chờ Khờ cơ mà. Khờ đáp lời Ngốc: "Khờ có người yêu rồi, đừng chờ". Ngốc cố gắng mỉm cười: "Có người yêu là chuyện của Khờ, Khờ yêu người khác, Ngốc không thể cấm được Khờ, thì Khờ không thể cấm Ngốc yêu và chờ đợi Khờ. Ngốc sẽ chờ". Khờ im lặng, không trả lời Ngốc. Có phải là Ngốc ngốc hết chỗ nói không?
Lúc ra về Khờ chở Ngốc chạy ngang nhà Khờ, Khờ không dừng lại, chạy thêm một vòng nữa. Khờ ơi, Khờ đang nghĩ gì? Có giống như Ngốc không? Ngốc đang nghĩ sẽ hạnh phúc biết bao nếu Ngốc được ngồi sau Khờ thêm chút nữa, dù là phút giây ngắn ngủi rồi cũng phải chia xa. Ngốc cảm giác rằng, sau buổi tối gặp nhau ấy sẽ không còn như thế nữa.
Hôm hai đứa cùng trên xe khách từ thành phố về quê, Ngốc say xe nên ngủ một lát, lúc vô tình tỉnh dậy Ngốc thấy Khờ quay qua nhìn Ngốc với cái nhìn lạ lắm. Ngốc nhìn với ánh mắt dò hỏi. Khờ như nhận ra, nói rằng chỉ muốn kéo nón áo khoác của Ngốc lên, che cho Ngốc đỡ nắng. Hành động của Khờ có lẽ chỉ đơn thuần là sự quan tâm cho người bạn nhưng Khờ có biết từng cử chỉ quan tâm của Khờ khiến Ngốc hạnh phúc và ấm áp thế nào không? Dù cử chỉ nhỏ nhoi, ánh mắt vô tình chạm phải cũng như một làn gió ấm thổi qua tim Ngốc, và ghi vào tâm trí Ngốc như một ký ức đẹp.
Nhưng cũng chính Khờ làm tim Ngốc đau và thêm những lần lặng lẽ khóc. Mỗi khi Ngốc, Khờ và bạn bè đi cùng nhau, Khờ luôn tỏ ra vô tâm với Ngốc, vờ như không quan tâm, thậm chí cố tình trêu chọc mấy cô bạn, tỏ ra thân mật trước mặt Ngốc. Ngốc là Ngốc, nhưng Ngốc có trái tim và sự cảm nhận mà. Ngốc đau lòng, nhưng Ngốc biết lý do Khờ làm như thế. Ngốc biết Khờ cố tỏ ra như thế vì muốn Ngốc giận và quên Khờ đi. Qua thái độ của Khờ, Ngốc biết Khờ vẫn quan tâm đến Ngốc. Cũng có thể Khờ không để ý đâu, nhưng sự quan tâm Khờ dành cho Ngốc đôi lúc vô tình vẫn thể hiện ra. Ngốc tin đó không phải là Ngốc tự an ủi mình mà đó là sự thật.
Dù biết vậy nhưng lòng Ngốc vẫn thấy nhói đau khi Khờ tỏ ra như người xa lạ, không còn là Khờ lúc đi dạo cùng Ngốc nữa. Cuối cùng thì Ngốc đã chạy ra công viên ngồi khóc. Lúc đó chắc Khờ thấy thái độ lạ của Ngốc, có lẽ thấy áy náy, cũng có lẽ vì… Khờ đã gọi. Cũng không hiểu vì sao, chỉ cần nghe giọng quan tâm của Khờ, Ngốc lại quên hết mọi giận hờn, chỉ tủi thân mình không phải là người con gái may mắn được Khờ yêu. Ngốc tắt máy và khóc. Lại khóc. Sao nhiều nước mắt vậy Ngốc ơi, có chuyện gì to đâu, thất tình thôi mà? Nhiều lần Ngốc muốn nói chuyện thẳng với Khờ về tình cảm của Ngốc, nhưng thật sự Ngốc thấy sợ, sợ lắm. Ngốc cũng không muốn Khờ phải lo lắng hay áy náy trước tình cảm của Ngốc. 2 người không vui thì làm được gì, thôi thì mình Ngốc buồn, mình Ngốc giữ lấy tình cảm đơn phương của mình và lặng thầm chúc Khờ hạnh phúc bên người Khờ yêu. Ngốc mãi chờ Khờ.
Dường như sau cơn mưa lại là cơn mưa khác…