Hôm nay tôi đọc được một bài viết rất hay
Nó làm tôi liên tưởng đến 1 ai đó............
Bài viết
"Nếu có kiếp sau anh nhất định sẽ đến tìm
em!"
Vậy đã qua một tuần tôi không gặp em, không gọi điên, không liên lạc.
Không biết
giờ này em ra sao, em có nhớ đến tôi không hay là em đã quên.
Còn tôi thì vẫn
luôn nhớ đến em. Hình bóng của em cứ đọng lại trong trái tim tôi.
Giọng nói đó,
nụ cười đó dường như đang lảnh vảng bên tôi.
Tối hôm nay cũng như bao đêm, tôi cảm thấy
trống vắng, hụt hẩng và cô đơn nhiều lắm.
Nằm một mình trong căng phòng lạnh lẻo,
nhìn những vì sao đang lấp lánh chiếu sáng xuyên qua màng cửa sổ, hình ảnh đó
làm cho tôi nhớ đến em nhiều hơn.
Tôi nhớ những ngày mà tôi với em ở bên nhau, cùng ngắm sao, trò chuyên thâu
đêm, và kể cho nhau nghe về những mơ ước, khác vọng của mỗi người.
Tôi rất
thích được lắng nghe những tâm sự của em.
Những tâm sự đó làm em trở thành một
người rất đặt biệt trong tôi.
Một người mà tôi luôn yêu quý, quan tâm và sẽ
chia bao điều.
Tôi ước gì mình có thể luôn ở bên em những lúc em buồn vui, những
lúc em cần một bờ vai để tựa, và những lúc em cần một người để tâm sự.
Tôi yêu em nhiều lắm!
Tôi yêu em cũng đã gần một năm.
Nhiều lúc tôi nhớ lại những
những hoài kỷ, những khoảng thời gian mà em và tôi đã dành cho nhau, tôi hạnh
phúc lắm.
Có thể nói tôi đã có một tình yêu rất đẹp.
Tôi nhớ ngày đó em và tôi thường hát cho
nhau nghe những khúc tình ca thật trìu mến làm sao.
Chúng tôi dành hết những
khoảng thời gian rảnh để ở bên nhau.
Những cuộc trò chuyên có khi kéo dài đến 3
tiếng đồng hồ, mặc dù như vậy nhưng cả hai đều không muốn cúp máy.
Có lần tôi
hỏi em "trên thế gian này người con trai mà em yêu nhất là ai"?
tôi
đã rất ngạc nghiên và vui sướng khi nghe em trả lời rằng "uhm…..người em
yêu nhất là anh", rồi tôi hỏi tiếp "tại sao?" em đáp lại "ở
bên anh em thấy được bình yên", em còn nói là "người khác xem anh như
là một người bình thường nhưng đối với em anh là cả một thế giới".
Tôi biết là em rất yêu tôi và tôi cũng vậy.
Đối với tôi em là tất cả.
Tôi có thể
đánh đổi tất cả những gì mình có để em được hạnh phúc.
Từ ngày em và tôi không
liên lạc với nhau nữa tôi buồn lắm.
Cuộc sống của tôi dường như thiếu vắng một
cái gì đó, một khoảng trông vô hình.
Trái tim tôi nhức nhối mỗi khi đêm về.
Cứ mỗi sáng thức dậy, thói quen cũ vẫn không thể nào bỏ được.
Tôi cầm cái điện
thoại lên nhìn ngắm hình nền của em rồi đặc xuống lại.
Tôi rất muống gọi cho em
và nói với em rằng "anh nhớ em nhiều lắm", nhưng tôi đã không làm được
bởi vì tình yêu của tôi và em là tình yêu ngược lối.
Một tình yêu đằm thắm chân
thành nhưng không thể cùng đi chung trên một con đường.
Chúng tôi sợ nếu tiếp tục
gặp nhau thì tình yêu của chúng tôi sẽ trở nên sâu đậm và sẽ không còn lối
thoát.
Tôi thà rằng để mình đau một mình được rồi, còn hơn phải nhìn thấy em phải
chịu tổn thương.
Tôi muốn được nhìn thấy
em hạnh phúc, được lên xe hoa rực rở trong ngày cưới mặc dù người rước không phải
là tôi.
Dẫu biết là tôi sẽ rất đau khổ nhưng vì em hy
sinh một chút có đáng gì chứ.
Tôi sẽ tôn trọng và giữ mãi mối tình này.
Nếu một
ngày tôi đi đến một thế giới khác, tôi mong em đừng buồn mà hãy tiếp tục sống
thật tốt em nhé.
Em luôn là hạnh phúc trong đời tôi.
Tôi mong em hãy tha lỗi
cho tôi vì đã rời xa em.
Chúc em luôn được hạnh phúc và đạt được những gì mình
mơ ước.
Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ đến tìm em.
Anh sẽ làm cho em trở
thành người phụ nữ hạnh phúc nhất.
Hứa với anh là hãy sống thật tốt em nhé.
Anh Yêu Em
The End