Cậu ấy– chàng trai hiền lành, tốt bụng
có đôi mắt thật buồn…
Cậu ấy là người bạn thân nhất của tôi, là người
che chở bảo vệ khi tôi gần như bị cô lập với cuộc sống xung quanh sau những cú sốc
gia đình…
Mọi người rời xa tôi chỉ có cậu ấy là luôn bên tôi – như một người bạn,
như một người anh…
Người đó đọc được những suy nghĩ trong đôi mắt của tôi
Người
luôn nắm rất chặt tay tôi mỗi khi tôi khóc
Người không bao giờ im lặng khi đi
bên tôi
Vì muốn tôi được vui, bạn ấy có thể làm tất cả mọi thứ để được nhìn thấy
nụ cười của tôi…
Là người đầu tiên cho tôi biết cảm giác ấm áp của một mùa đông
khi không có người thân bên cạnh
Người con trai đầu tiên chở tôi đi lòng vòng
quanh những con phố se lạnh vào một ngày mùa đông giá buốt, khi tôi cô
đơn, khi tôi cần… bạn ấy luôn bên tôi…
K – người tôi quen cách đây lâu rồi – là người tôi có thể trút bỏ những bực dọc, những mệt mỏi, những
chán chường của công việc, cuộc sống
Là người con trai duy nhất tôi có thể
luyên thuyên hàng giờ đồng hồ về những câu chuyện điên điên khùng khùng không đầu
không cuối…
Đôi lúc tôi cũng tự hỏi, sao K có thể kiên nhẫn với tôi đến thế.
K - như một tấm lưng lớn, tôi có thể ngả vào tấm lưng ấy bất kì cứ khi nào tôi muốn
Khi tôi nói, K im lặng, khi tôi ngừng nói, K im lặng…
Dường như K chỉ
muốn nghe tôi nói và…im lặng nhưng điều kì lạ là tôi thích cái cảm giác đó
Cảm
giác được nhìn thấy K im lặng, nhìn đôi lông mày nhíu xuống theo những dòng
suy nghĩ và cả cặp mắt đăm chiêu tư lự
Với cậu ấy – tôi luôn gọi trà chanh…
Còn K là café sữa không đường.
Cậu ấy – yêu tôi...
- K à, tớ yêu cậu ấy nhé!
- Cậu có thật lòng yêu cậu ấy không ? K trầm ngâm
- Tớ không biết nhưng… - tôi ngập ngừng cố che đi giọng nói run run của mình.
- Sao cơ ? K ngẩng mặt nhìn tôi.
- Nhưng… cậu ấy rất yêu tớ, cậu ấy là một người con trai tốt, có lẽ… tớ có thể
yêu cậu ấy, ít ra là có thể làm cho cậu ấy hạnh phúc...cậu ấy chờ tớ quá lâu rồi.
- Cậu cô đơn …? K vẫn không thay đổi ánh nhìn.
“Tớ muốn được thử… yêu ai đó…chỉ là…”
-Uh, nếu cậu muốn … - K khẽ khàng.
- Được chứ K ? Tôi kiên nhẫn hỏi K thêm một lần nữa.
- Là do cậu thôi – K chăm chú nhìn vào cuốn sách, khuôn mặt K lạnh lùng chẳng
chút cảm xúc… chỉ có cặp lông mày và đôi mắt không còn tư lự…
- Tớ biết K sẽ lạnh lùng khi tớ hỏi K điều đó nhưng tớ chẳng thể nào im lặng…
- Cậu ấy – với tôi là bạn, mãi là bạn, điều đó không thay đổi cho dù tôi đã từng cố
gắng – yêu cậu ấy
Tôi có thể từ chối cậu ấy nhưng tôi không đủ can đảm làm cậu ấy buồn
– người mà chưa bao giờ tôi muốn làm đau
Và có thể đánh đổi tất cả để cậu ấy
tìm được hạnh phúc, là một món nợ, không thể trả bằng tiền…
Cậu ấy bề ngoài là một
chàng trai cứng rắn mạnh mẽ nhưng bên trong cái vẻ bề ngoài ấy là một trái tim
yếu mềm nhạy cảm…
Cậu ấy có đôi mắt buồn, một đôi mắt biết nói, dịu dàng và ấm
áp… vì đôi lúc tôi sợ tôi chẳng thể giấu mình sau đôi mắt ấy.
Tôi ghét cảm giác
này…
Khó chịu lắm nhưng…
Tôi sợ khi bên cậu ấy…
Bất giác lại gọi tên K…?
Bất giác…
quên cậu ấy… bất giác quên đi bản thân mình !
Quán café – ngày mùa đông lặng gió ở đó có tôi và cậu ấy…
- Tớ có chuyện muốn nói.
- Café sữa nhé ! Cậu ấy nháy mắt.
- Ơ, sao …trà chanh chứ ? Sao…sao cậu biết ? Tôi ngạc nhiên.
Cậu ấy cười:
- Sao tớ không biết chứ… chúng mình đã là bạn của nhau 10 năm rồi cơ đấy, không
phải là trà chanh mà là café sữa không đường cơ, đúng không ?
- Tại sao phải cố gắng thay đổi những thứ mà cậu không thích ? Cậu rất khoái
món này cơ mà. Cậu ấy xê ly café sữa về phía tôi.
- Vì tớ ư …?
- Tớ… - Tôi bối rối.
- Vậy thì cứ thế nhé.......
Cậu hãy cứ yêu café sữa không đường đi và nếu một lúc nào
đó, muốn tìm cảm giác chua chua, ngọt ngọt mới lạ thì hãy thử một chút trà chanh...
Café không tốt cho sắc đẹp của con gái và đặc biệt là cái dạ dày của cậu? Biết
chưa?
Quan trọng là, café sẽ làm nụ cười của cậu bớt tươi hơn nữa đấy.
- Cậu đừng tốt với tớ như thế nữa được không ? Tại sao cứ phải là tớ mà không
phải là một người con gái nào khác, yêu cậu, hơn tớ…
- Đừng lo, vì sẽ không lâu nữa đâu, có một người thay tớ, bên cạnh cậu… là K- café sữa không đường , đúng không?
Thật lạ, là tớ vui, thật lạ, là trái tim tớ
đang cười, thật lạ… vì tớ biết, chẳng ai hiểu cậu bằng tớ
Tớ hãnh diện vì điều
đó, đừng lo lắng cho tớ vì tớ chỉ cần nhìn nụ cười của cậu thôi! - cậu ấy mỉm cười,
nụ cười tươi rói ngày nào, lâu rồi tôi lại mới nhìn thấy.
- Cảm ơn cậu… - Tôi bối rối.
- Cậu sẽ hạnh phúc chứ? - cậu ấy bất giác quay sang hỏi tôi.
- Tất nhiên rồi, sẽ rất hạnh phúc, vì tớ luôn có cậu ở bên, bất cứ khi nào, trà
chanh ạ ! Tớ yêu cậu…
- Suỵt…Điều này là bí mật nhé ! Cậu ấy nháy mắt tinh nghịch.
Lâu lắm rồi mới có cảm giác này.
Lâu rồi lại mới nhìn vào đôi trong veo ấy, nụ
cười quen thuộc ấy, nụ cười ấy vẫn chẳng hề thay đổi, chiếc răng khểnh vẫn rất
là yêu…
Lâu rồi lại mới gần cậu đến thế…
Lâu rồi lại mới được nhìn cậu từ phía
sau to lớn và vững chãi…
Lâu rồi lại mới ngồi sau xe cậu, víu vào chiếc áo bông
to sụ của cậu…gần hơn biết bao nhiêu.
Lâu rồi… Vẫn là cậu của ngày xưa, người
mà tớ vẫn đang tìm kiếm, cảm ơn cậu!
***
K
1 tuần, 2 tuần, 3 tuần …trôi qua… không gặp tôi !
Xa nhau… K không nghĩ K có thể lạnh lùng quên tôi như những cô gái khác đã từng
đến với K…
"K xin lỗi… vì anh không thật lòng với trái tim, anh hèn nhát để
tuột mất em… Không phải…chỉ là anh sợ lại làm em đau..."
Những luồng gió len lách qua những
khe cửa ...
Cái nắng đã không còn rực rỡ, bầu không khí xam xám với chút ảm đạm.
Mùa đông co ro nép mình trong con đường dài xa tít tắp.
Ở đó có em, có con đường
quen thuộc chúng mình đã từng đi
Góc phố, hàng bằng lăng tím biếc chúng ta đã
từng dạo bước qua
Quán café ngày xưa có hai kẻ cô đơn vẫn ngồi lặng thinh
trong một góc khuất nhỏ ngắm nhìn phố phường với những âm thanh ồn ã náo
nhiệt!
Đi tìm chút bình yên!
Khi em nói "Tớ yêu cậu ấy, K nhé" anh bình thản, sự bình thản giả tạo, anh không dám nhìn thẳng vào mắt
em…
Anh gục mặt vào cuốn sách cũng chỉ muốn che đi dối trá đó.
Anh sợ, anh bật
ra một câu nói nào đó khi nhìn vào đôi mắt ấy để rồi lại đánh mất em và tệ hơn
đánh mất đi niềm hạnh phúc đang nhen nhói trong em…
Xin lỗi em, là tại anh hèn
nhát.
Giờ phút này có lẽ em đang hạnh phúc khi được che chở, được yêu thương, điều mà
anh không thể làm tốt được như cậu ấy…
Lang thang trên con đường xưa, cây bằng lăng lá xanh biêng biếc góc, phố kia
gió xôn xao ùa về…
Gió mùa về, đôi tay anh lạnh cóng, anh nhớ có một bàn tay nào đó anh đã từng hững hờ chạm khẽ, có một bóng hình nào đó vẫn thấp thoáng đâu đây, cả giọng nói và nụ cười bừng sáng – Là em, đúng không ?
Em dạo bước trên con đường xưa cũ rợp bóng lá bằng lăng…
Cuối đông rồi...
Có con đường nào hoa bằng lăng tím biếc trời, Bằng lăng ai nhuộm lên màu tím.
Sắc
tím bằng lăng tím nao lòng, tím cả góc phố, tím cả nỗi nhớ và sự chờ đợi.
Mùa
đông con đường trải dài những cánh bằng lăng mong manh một màu tím biếc, Bằng
lăng tím chiều lộng gió, một chiều mùa đông giá lạnh…
Con đường bằng lăng tím… có một bàn tay đang chờ một bàn tay để nắm thật chặt,
anh có biết chăng ?
Và em sẽ nói… K à, tớ yêu cậu nhé!
The End